Welcome, Guest | RSS
Friday, 2025-01-10, 7:47 PM
Tải full bộ clip sexy (chỉ 500đ), soạn: DL H12851 gửi 8009
Main » Site Catalog » Truyện Ngắn, Truyện Dài về Giới Tính

Một vụ hiếp dâm [4] Chàng phù rể [4]
Bà Dì tuổi Ất Mùi [2] Ngoại tình cưỡng ép [6]
Xin Cho Chút Tinh [4] Thung Lũng Không Tên [6]
Triết Lý Hài Về [3] Truyện Sex Con bé lau nhà [4]

Sites in section: 33
Shown sites: 23-23
Pages: « 1 2 ... 21 22 23 24 25 ... 32 33 »


Chiếc xe dưới bàn tay điều khiễn vụng vể dạt hẳn sang một bên để tránh xe tải. Nhưng do lạng qua nhiều, nó lao thẳng vào sau một người đang đạp xe cùng chiều. Trong xe, Sơn hét đến lạc giọng:
- Thắng! Kìa, đạp thắng đi chứ!
Bảy luống cuốn đạp, nhưng lại đạp thêm ga. Chiếc xe rú lên chồm lên chiếc xe đạp và trườn qua người anh thanh niên điều khiển chiếc xe. Rồi lao thẳng vào bức tường. Sau cú húc chí mạng đó, chiếc xe mới dừng lại hẳn.
Từ trên xe, Sơn đẩy cửa lao vọt ra. Anh chạy đến bên người bị nạn. Bảy cũng lóp ngóp chui ra khỏi xe. Hắn đứng một chỗ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên gương mặt tái mét…
Dòng hồi tưởng chấm dứt khi vợ Bảy mang cà phê lên. Khi nhận rõ khách là ai bà ta hơi giật mình. Sau đó, bà ta đặt cà phê xuống bàn nói trống không :
Thì ra là… chú Sơn! Vậy mà tưởng khách nào chớ!
Sau đó quay sang phía Bảy :
- Mình tranh thủ tiếp chú rồi còn ăn cơm…
Thái độ đó làm Sơn sôi lên. Nhưng anh nén lại được và thản nhiên hút thuốc. Trước khi bước hẳn vào nhà dưới, người phụ nữ ấy còn ném về phía anh một cái nhìn đầy ác cảm.
Sơn bắt gặp cái nhìn ấy. Anh chợt nhớ lại khuôn mặt của bà ta cách đây ba năm. Lúc ấy vừa nắm lấy tay Sơn vừa mếu máo :
- Chú Sơn! Xin chú ra tay cứu nhân độ thế! Chỉ có chú mới cứu được vợ chồng tôi!
- Nhưng… nhưng chị biểu tôi làm gì bây giờ? Sơn băng khoăn.
Người đàn bà nhích lại gần anh. Từ trong đôi mắt những giọt nước mắt chảy ra:
- Rất đơn giản… chỉ cần chú nhận chú cầm lái thôi.
Sơn không biết nói gì, nhìn hồi lâu vào gương mặt thảm hại của hai vợ chồng Bảy. Trong khi đó người đàn bà tiếp tục van xin:
- Khổ quá chú ơi!… mấy mẹ con tui sẽ ra sao? Chú dù sao cũng còn nhẹ gánh hơn. Chú chưa có gia đình riêng, chú chưa hiểu…
Màn kịch ấy càng tăng thêm phần kịch tính khi Bảy tham gia. Ông ta nói với vợ bằng giọng buồn bã :
- Nếu tôi có bị xử tù, cũng chỉ vài ba năm là cùng. Mấy mẹ con ở nhà gắng chịu đựng, chờ tôi về!
Như được châm thêm, vợ Bảy khóc rống lên:
- Anh đi tù mẹ con tôi cũng đến nước đi ăn xin thôi!Trời ơi!Sao số tôi khổ thế này!
Những điều đó đã có tác dụng với Sơn. Anh nói mà không ngờ mình bắt đầu rơi vào bẫy :
- Nhưng tôi cũng có bà già… Lại còn con Thủy đang đi học nữa…
Chỉ chờ thế, vợ Bảy rút ra từ ngăn bàn một xấp tiền và đẩy trước mặt Sơn :
- Thôi thì chú làm phước!… Cầm tạm ít tiền đưa bà già. Còn cô Thủy, vợ chồng tôi sẽ xem như em út trong nhà, chú đừng lo.
Một phút căng thẳng trôi qua. Sơn đẩy tập tiền lại cho vợ chồng Bảy. Anh nói bằng giọng đầy đắn đo:
- Thôi được… Anh chị cất chỗ tiền nay đi… Tôi giúp anh chị không phải vì tiền mà vì ba đứa nhỏ…
Những lời nói đó chưa dứt, có thể thấy trên mặt hai vợ chồng Bảy cùng nở bung lên một nụ cười sung sướng. Không kìm được mình, Bảy quì hẳn xuống chắp tay lại và nói bằng giọng lắp bắp :
- Trời ơi! Một tấm lòng vàng!… Chú Sơn vợ chồng tôi sẽ không bao giờ quên được cái ơn cứu mạng này!…
Cảnh hồi tưởng chấm dứt. Cũng vẫn là khuôn mặt của Bảy. Nhưng không còn sự hàm ơn đến thành kính nữa. Thay vào đó là một nụ cười gượng gạo :
- Chú về lâu chưa?
- Mới hôm qua thôi. – Sơn đi ngay vào cái điều anh quan tâm – Giờ tính sao đây anh Bảy?
Bảy lảng tránh ánh mắt của Sơn. Anh ta đứng lên, đi lại mở tủ và lấy ra một xấp tiền, để xuống trước mặt Sơn :
- Chú cầm chỗ này xài đở… tôi chỉ có thể giúp chú chừng ấy thôi!
Sơn hỏi mà không nhìn vào xấp bạc trước mặt :
- Anh có thể lo cho tôi một nơi làm việc được không?
Bảy gãi gáy :
- Khó lắm!… Bây giờ người ta đang giảm biên chế…
Anh hỏi giọng rung lên :
- Nghĩa là tôi không còn hy vọng?
- Biết làm sao được?- Bảy nói và dang hai tay ra với vẽ thành thật giã tạo – Tình hành đã có những thay đổi…
- Vậy tôi phải làm gì bây giờ?
Hắn cố nói bằng giọng chân tình :
- Theo tôi, tốt nhất là chú đi một nơi nào đó thiệt xa. Ý tôi là chú đi đến nơi nào không ai biết quá khứ của chú và làm lại từ đầu…
Đôi mắt Sơn long lên. Hình như phải cố gắng lắm anh mới không tát vào cái mồm đang leo lẻo của Bảy. Bảy nhận ra điều đó, vội vã xua tay :
- Chú Sơn, bình tỉnh lại đi!… Tôi rất biết ơn chú, và trước sau chỉ mong điều tốt lành cho chú!
Không còn nén được Sơn đứng bật dậy. Tưởng anh đánh Bảy vội vã co người trên ghế, hai tay ôm đầu. Nhưng Sơn thảng nhiên đưa tay vơ lấy tập bạc trên bàn. Anh lạnh lùng :
- Bao nhiêu đây?
Bảy như sống lại, hắn lắp bắp :
- Năm trăm ngàn. Đó là vốn liến của vợ chồng tôi. Gọi là đền ơn chú! Mong chú thông cảm!
Trong một thoáng, khuôn mặt Sơn bổng thẩn thờ. Sơn nói khe khẽ như tự nói với mình :
- Năm trăm ngàn để đổi lấy một ngàn ngày trong trại giam. Một ngàn ngày đáng lẽ anh phải gánh chịu…
Bảy hoảng hốt. Hắn ngồi mềm nhũng trên ghế vẽ mặt sợ hải tột cùng. Nhưng Sơn không có ý định động chạm đến hắn, anh nói tiếp :
- Nhưng cũng không phải là quá rẽ đâu. Bởi số tiền này phản ánh thực giá trị của các người… Đồ khốn nạn!
Nói xong Sơn thản nhiên nhét tập bạc vào túi. Đi lại góc nhà nhặc cái túi mình lên. Trước khi bước hẳn ra ngoài, anh còn nhìn Bảy bằng ánh mắt khinh bỉ khiến hắn co rúm người lại.
Khi Sơn đã ra khỏi cửa. Vợ Bảy chạy đến bên chồng, hỏi bằng giọng hồi hộp :
- Bao nhiêu?
- Năm trăm ngàn – Bảy thẫn thờ đáp.
Khuôn mặt người đàn bà bổng nhăn nhúm lại vì tiếc :
- Mình rộng tay quá!Cho nó độ hai trăm ngàn là được rồi! Cái loại người đã vào tù ra tội thì…
Câu nói chưa dứt, thì Bảy đã quay người lại, gầm lên :
- Câm mồm ngay! đồ khốn nạn!…
Sau tiếng quát điên dại ấy, không khí trong nhà bỗng lắng lại như một cái nhà mồ.
*
* *
Ra khỏi nhà Bảy, Sơn ghé vào một quán nhậu đầu tiên mà anh gặp. Anh gọi liền một lúc hai chai rượu và cứ ngồi lặng lẽ uống như kẻ khát nước. Khi uống cạn anh gọi thêm một chai nữa.
Không chú ý đến mọi người xung quanh, Sơn vẫn tiếp tục uống. Nhưng rượu không giãm được nỗi cô đơn. Ngược lại, nó pha vào nỗi cô đơn ấy một chất kích thích để khiến nó trở nên cồn cào hơn đen tối hơn ” Thế là hết!… Trời ơi thật đểu giả; thật khốn nạn! ” ý nghĩ đó cứ giày vò lòng Sơn. Anh tính tiền lảo đảo đứng lên.
Với những bước chân vô định và đôi mắt trống rỗng vô hồn, Sơn cứ đi lang thang trên hè như một kẻ mộng du. Hết ngã tư này, đến ngã tư khác, hết đường phố này đến đường phố khác… Không biết anh đi như thế được bao lâu? Khi trăng đã cao lên đỉnh đầu, anh dừng lại ở một góc công viên nhỏ và ngối xuống chiếc ghế đá dưới một góc cây bằng lăng. Anh nhắm mắt tựa vào thành ghế như một kẻ đã kiệt sức.
Bất chợt bên tai anh vong vọng giọng đàn bà. Mở mắt ra, trước mặt anh là một phụ nữ phấn son loè loẹt với cặp lông mày tỉa mảnh và cặp mắt đong đưa như mắt búp bê. Khuôn mặt ấy ghé lại sát bên cạnh Sơn, nhõng nhẻo :
- Buồn lắm phải không, anh Hai? đi không anh!
Gắng gượng dậy, anh đẩy cô gái ra :
Thung Lũng Không Tên | Transitions: 185 | Date: 2013-01-13

Copyright MyCorp © 2025 | Create a free website with uCoz